con tim em nhuộm nỗi đau cổ trang

 









Con tim em nhuộm máu cổ trang

Thiên niên kỷ, kéo sầu lệ vang
Giọng Bắc người khinh, người khổ sương,

Chân trần bước, đời mong chẳng vương,
Mẹ dặn bùn lấm, nhớ cố hương.
Nào hay lòng muôn phiền muôn phương.


Tiền kiếp chàng rằng ta đã quen,
Em cười, hỏi những nỗi sâu hồn.
Trái đắng, đêm cô, lòng chàng kín,
Hôn đất khô cằn, thắm mến thương.

Nỗi đau chàng giấu ngàn năm trường,
Em nguyện hôn lên, xóa vấn vương.
Tình ấy sâu thẳm, tim vấn thương,
Dẫu đời cay đắng, vẫn chờ mong.

Kiều nữ kiêu kỳ, em mơ danh,
Thế gian gọi nhạc, thương đàn quanh.
Chẳng muốn tranh đua cùng nam tử,
Chỉ mong tự tại, sống thật thà.

Nhịp thở dồn dập, tim thiết tha,
Chàng có cho em chút ái ân?
Đêm đắng đời cài, hồn xót xa,
Tình yêu em đợi, mãi thiết tha.

Đêm đen đâm vị đắng đời em,
Nốt trầm cuộc sống, chẳng phai mờ.
Chàng bỏ em đi, ngày non trẻ,
Mưa đêm tuôn má, lệ chẳng chờ.

Đắng cay em chịu ngàn năm dư,
Thú dữ gầm vang, cắn hồn mờ.
Liệu chàng có bỏ tình em đó,
Hay nắm tay em, xóa bóng tà?

Nguyền rủa bản thân, lỗi quá khứ,
Cơ thể yếu mềm, vẫn cố mong.
Gần chàng thêm chút, hồn phiêu dạt,
Gửi nhạc tình này, chẳng vị tư.

Cơ thể ơi, gắng thêm chút dư,
Hơi thở chàng, em muốn hòa chung.
Nỗi đau chàng giấu, em cùng bước,
Gửi khúc nhạc này, mãi chân thành.

Comments

Popular Posts