huyencam








Vị chua đắng còn nguyên trong từng sợi vải
Khi chiều tà đến, mẹ dặn tôi ngoan
Đón tôi vào áo cũ, trời lặng lẽ quá
Vẫn nhớ mỗi đầu tháng, chia tay trong im lặng

Mẹ đi xa, tôi gói vào bao niềm nhớ
Nước mắt tôi rơi, áo bỗng đầy nặng
Mỗi lần tiễn bước là mỗi lần lòng thắt lại
Để lại một phần yêu thương đã tan vào đất trời

Chiều muộn cha quên đón, tôi đứng giữa sân trường
Gió lùa qua áo mỏng, lau mắt đến đỏ hườm
Mẹ còn xa trên núi, đang dạy chữ vùng cao
Tôi hát vu vơ một đoạn, dù chẳng biết vì sao

Bà đón tôi đi bộ, trên lối mòn đất nâu
Kể chuyện xưa qua chiến tranh, dạy mùa chia tháng đầu
Đêm tôi nhớ mẹ quá, bà ngủ vội chẳng hay
Tôi cất giọng khe khẽ, đến khi mình ngủ say

Sáu tuổi tôi đứng giữa hàng, tay ôm chiếc micro
Người ta bảo tôi hát hay, tôi chỉ cười gật gù
Chẳng biết vì sao lại được đứng nơi ánh đèn cao
Chỉ nhớ tiếng trống vang, tim tôi đập rộn ràng

Có điều gì rất lạ, rất gần trong lời ca
Như một thứ tôi quên mất, mà từ lâu vẫn là…

Tôi đã từng hát như thể không ai nghe
Đã từng vui mà chẳng biết vì sao vui thế
Những ngón tay run run ôm lấy chiếc mic
Mà đâu hay, tôi đang sống giấc mơ của chính mình

Đến khi xa ánh đèn, mới biết lòng trống vắng
Tôi đã từng hạnh phúc… nhưng không kịp giữ lấy bằng tay

Một đêm mưa bão gào thét qua mái hiên
Mẹ về, người ướt lạnh, nhưng ánh mắt vẫn hiền
Dưới ngọn đèn dầu mờ, mẹ kể tôi nghe chuyện Kiều
Tôi chưa hiểu hết lời, mà tim bỗng thấy liêu xiêu

Lời thơ buồn như gió, cuốn tôi đi đâu đó xa
Tôi đâu biết chính giây phút ấy... văn chương chạm vào ta

Comments

Popular Posts