dear my…
Vào sớm đông lạnh khi em nghe thấy tiếng thở của anh trong điệu nhạc, khi em hòa quyền vào làn khói thuốc bạc màu đã khiến em run rẩy. Em đã nghĩ về hình bóng nam tính nhạt nhòa của anh.
Anh đang ở phương nào? Người đang khóc hay đang cười? Người đang buồn hay đang vui? Em cứ mãi ngắm nghía, từng bức hình anh. Đau lòng vì biết anh chẳng thể nào thuộc về mình.
Dẫu cả vạn lần em đã dặn lòng mình hay buông bỏ cảm xúc, nhưng mỗi khi điệu nhạc đau thương, giọng hát chứa chan sự thương tổn của anh cất lên, em lại cảm thấy mình hoàn toàn vô vọng.
Em ước mình có thể ôm lấy anh mỗi sớm rạng đông lạnh, em ước mình là nữ nhân trong giấc mơ cổ trang của anh, là người anh muốn click vào bức hình mỗi tối, là nguồn cảm hứng để anh vẽ nên những kiệt tác của mình.
Người hãy nói cho em biết rằng hiện thực tàn khốc này của em rồi sẽ chấm dứt, rồi em sẽ gặp anh vào một ngày nắng đẹp khi cả anh và em đều không còn chứa trong mình vạn nỗi sầu niên kỷ.
Em sẽ hôn lên mảnh đất khô cằn nơi mọi đau thương anh đứng, sẽ nuốt từng giọt sầu đổ ra nơi ánh mắt anh. Em sẽ…
Comments
Post a Comment