untitled 2024
Bầu trời đêm đen tan xuống với những hạt mưa rả rích. Lâu lắm rồi em mới có cảm giác buốt giá như thế này. Nơi con phố ẩm ướt tấp nập muôn người qua lại cùng sự ồn ào của những tiếng còi xe khiến em cảm thấy thật bực tực. Mọi thứ một lần nữa như đang chào mời em đến cõi chết, nơi không còn chút xíu sự đau thương. Nơi anh ở đó cùng em ta rong chơi trên bãi đất hoang vu không bóng người.
Những sự thật hay quá khứ về em có lẽ chẳng ai và chẳng ai có quyền được hay biết. Em cũng không muốn họ hay biết gì về em. Chỉ có mỗi anh ở đây với em, dưới cơn mưa này, bản nhạc Jazz này ta cùng tồn tại. Em tự hỏi những ngày mưa ở Frankurt anh hay làm gì? Liệu anh có ngồi thầm nghe những bản nhạc giao hưởng, liệu anh có ngồi dưới quán cafe nào đó ngắm nghía những hạt mưa thay cho hai hàng nước mắt của anh không.
Tiếng sấm ẩm ỉ cùng những tia chớp rạch ngang bầu trời như một thực thể cuồng nộ, như âm thanh của quái vật đang gầm gừ cào cấu nội tâm hai ta. Em đã có những ký ức thật về anh và ngày mưa hôm ấy, em đã gào thét tên anh trong vô vọng. Hạt nước mưa lăn dài trên gương mặt thanh tú như viên ngọc, cùng mái tóc vàng óng như những đồng cỏ lau ngày hạ của anh. Anh sáng như hạt ngọc mà hà cơ sao, hà cớ sao đôi mắt anh lại buồn rầu đến vậy cơ chứ? Em đã cố gắng nhìn thẳng thật sâu vào đôi mắt ấy mà có bao lâu cũng chẳng thấy hết chiều sâu. Em đã chạy đến lau những dòng nước chảy trôi trên hạt ngọc để giữ cho anh khô ráo. Ôm lấy anh để anh có thể cảm nhận được hơi ấm tàn uế từ nơi em.
Anh đã không thể hết khổ đau nhưng anh đã không chết. Em chỉ muốn có một ngày nắng duy nhất cho đôi ta để ta không phải cảm thấy đau khổ. Dù chỉ trong khoảnh khắc, em muốn được cùng anh thấy vệt nắng tàn đã chiếu lên đôi ta, em vẫn ôm lấy anh không buông tay. Em vẫn cùng anh nếm từng trái đắng của những nỗi kinh hoàng mà anh hằng ám ảnh. Tại sao anh nhỉ? Là do chính đôi ta hay do trời định? Những nỗi thống khổ suốt đời suốt kiếp này liệu đôi ta sẽ còn phải nếm trải đến bao giờ? Nếu cái chết là thứ mà anh muốn thực hiện để chống chọi với khổ đau. Thì làm ơn hãy cho em đây theo với. Bởi em cũng đã quá đau khổ.
Trước khi mặt trời ló rạng và bình minh đem theo những tia nắng khốn khiếp, em sẽ đặt đôi môi lên môi anh, uống lấy hai hàng nước mắt mặn đắng của anh. Em muốn đời đời kiếp kiếp đôi ta sẽ ở bên nhau.
Comments
Post a Comment