Tại sao tôi viết?

  


Tôi dường như đã dành cả thời thơ ấu và thanh xuân của mình cho các con chữ. Tại sao vậy nhỉ? 

Tại sao vào những năm tháng bé thơ ấy tôi lại bị xúc động bởi những câu từ mình nhìn thấy trong cuốn truyện tranh? Tại sao tôi vẫn nhớ man mác cái mùi thư viện cũ nơi mẹ tôi từng là quản thư? Tại sao tôi lại cảm thấy được an ủi bởi ngôn từ? Tại sao tôi lại dâng trào cảm xúc khi một câu hát chạm đến trái tim tôi? Tại sao mọi người lại tỏ ra đôi chút hứng khởi khi đọc được những suy nghĩ của tôi trên trang giấy? Tại sao? 

Bởi chính sự kỳ vọng, tôi dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu các tài liệu văn học. Tôi vẫn nhớ ngày thi cấp huyện đầu tiên của tôi năm tôi lớp 9, tôi đã dậy sớm để viết, viết những câu văn mà giờ chắc sẽ khiến tôi vô cùng xấu hổ khi đọc lại. 

Đề thi cấp tỉnh đầu tiên của tôi trả lời câu hỏi: "Thế nào là thơ hay?", tôi không nhớ mình đã viết những gì, nhưng câu hỏi đó vẫn khiến tôi trằn trọc hằng đêm. 

Tại sao con người cần văn chương, cần nghệ thuật. Liệu có phải do ai cũng có nhu cầu được bộc bạch và thể hiện cái tôi. Dù có vài lúc viết văn đi thi hồi nhỏ tôi luôn cảm giác mình bị gánh nặng đạo đức nặng nề để viết ra những thứ không thực sự đúng với suy nghĩ cá nhân, tôi vẫn cố gắng nhét vào đó vài câu văn để thể hiện cá tính bản thân. 

"Em không biết cô ạ, em không biết điều gì khiến em khác biệt trong câu văn của em. Dù vậy, em tin là bất cứ ai đọc những dòng em viết họ đều có thể cảm nhận được rõ đấy là em. Là cá tính em. Là con người em. 

Điểm mạnh của em đã nằm trên chính tính cách con người em. Thứ mà mọi người luôn thấy em khác biệt so với tập thể" 

Thứ thực sự đến từ những mạch nguồn suy nghĩ của tôi về thế giới và con người. Tạo cho tôi cảm giác thỏa mãn về câu từ. Sức mạnh câu từ, tôi xin khẳng định, là kinh khủng khiếp. Tôi tin những người làm chính trị gia, luật sư hay cả những người bán hàng bình thường, họ đều biết rằng sẽ có những cách dẫn dắt câu từ để mọi chuyện đi đúng hướng, để người khác tin vào lập luận của mình. 

Quay trở lại vấn đề, vậy tảng băng nổi là bày tỏ quan điểm và thể hiện cái tôi, tôi tin là việc viết giúp tôi hình thành được tư duy nhạy bén về mọi vấn đề. Tôi thường bị ép trong các tình thế phải suy nghĩ về nguyên nhân, về hậu quả hay thậm chí cả những sự chất vấn về đạo đức. Việc viết dần dà đã khiến tôi nghĩ về những nguyên nhân vấn đề như cỗ máy, thậm chí có thể tính bằng giây. Chắc chăn vẫn còn nhiều hạn chế nhưng tôi biết được khả năng xử lý vấn đề của tôi chủ yếu được hình thành từ nền văn chương sẵn có. 

Sự liên hệ về mặt nhận thức cũng là vô cùng quan trọng: Tôi yêu những lời tâm tư đau đớn của cụ Tố Như, những dòng triết lý của cụ Nam Cao, sự bạo dạn của nữ cường Hồ Xuân Hương, thế giới tàn nhẫn mà ngài Dostoevsky đã xây dựng nên, sự tự vấn của ngài Albert Camus và cả những bản tình ca chan chứa ánh nắng của ngài Pushkin. 

Tôi sẽ là ai nếu không có họ đây. Đối với người nhận, tôi tin việc viết giống như họ tìm được những tiếng nói đồng cảm. Như ai đó nghe được tiếng khóc thất thanh của họ và phác họa trên thế giới giả tưởng của mình. Dẫu rằng sự tưởng tượng ấy có thể cách xa cả hàng trăm năm hay thậm chí nửa vòng trái đất. Những vấn đề xuyên biên giới và sự liên hệ giữa con người với nhau ấy vẫn cứ tồn tại một cách kỳ diệu. 

Tôi yêu việc viết chính bởi tôi cũng cảm nhận được yêu thương khi đọc những câu văn từ những linh hồn đau đớn ngoài kia. Tôi biết tôi không phải là người duy nhất đang chịu những dày vò này. Vậy giờ sẽ đến lượt tôi trả lại cho những tâm hồn đang gào thét khác nữa thấy được nơi chốn yên bình. Thấy được rằng thế giới dù tàn nhẫn, nhưng vẫn thật đáng trải nghiệm và sự sống vẫn đáng được nâng niu. 

Comments

Popular Posts