cái đẹp rong ruổi theo tôi khắp nhân gian










Tôi đã rong ruổi theo chân cái đẹp từ lúc nào nhỉ?

Từ ngày tôi bắt đầu quan sát và thấy những ngọn núi xa hùng vĩ?

Từ ngày tôi thấy dòng suối trắng xóa sau cơn mưa? 

hay từ ngày tôi bắt đầu có những mơ mộng về việc mình sẽ trở nên xinh đẹp đến nhường nào 

Những ngày thơ ấu đó tôi chưa bao giờ hiểu được cái đẹp hay việc tại sao bản thân tôi lại thấy nó đẹp. Cái đẹp đến với tôi nhiều hơn từ cảm xúc tôi có với thế giới. Những gì khiến trái tim tôi đập nhanh hơn thông thường, khiến nhịp thở của tôi trở nên tới tấp, khiến ánh mắt sầu thẳm của tôi lóe lên bập bùng tia hy vọng thì đều là đẹp. 

Lớn dần hơn tôi bắt đầu để ý đến nhưng cái đẹp đến từ ngôn từ. 

Mẹ kiếp. Ngôn từ có sức mạnh khủng khiếp đối với tôi. Tôi không thể giải thích cho bạn biết một con chữ có thể gây ám ảnh với tôi tới mức nào. Vậy nên hiện tại tôi rất nhạy cảm với ngôn từ, chỉ cần trong tình huống vô tình của người khác làm tôi thấy sự vụng về trong cách sử dụng câu từ của họ tôi cũng khiến tôi ngứa ngáy toàn thân. Hay trong từng lời chỉ trích. Tôi thề có Chúa, tôi nhớ từng câu từng chữ. 

Nhưng phải thú thật, những thứ đẹp đẽ về mặt thể chất luôn khiến tôi cảm thấy mình bị yếu đuối hẳn ra. 

Tôi yêu cái đẹp. Yêu những sự vật đẹp đẽ. Yêu những đường nét nam tính trên gương mặt chàng (rất nhiều chàng). 

Tôi cảm thấy an toàn khi ở cạnh cái đẹp. Cảm thấy bản thân như được vượt ra khỏi những gì mình đang mắc kẹt. Tình yêu trong cái đẹp với tôi cứ thế mà lớn dần. Dù vậy cũng khiến tôi có những yêu cầu khắt khe với bản thân về việc trở nên thật đẹp. Một cái đẹp có linh hồn. Một cái đẹp có phẩm chất. 


Comments

Popular Posts