so close and so far away
So close to so far away
Your messy hair tangled in my fingers,
The morning we woke like there was no future.
You buried your head in me, soft as nature —
So close to so far away.
Do you still feel the tenderness of my lips?
The sunrise rose, I knew you’d slip —
So I kissed you once more, just to say you’ve been loved.
So close to so far away.
It’s been months since I left my traces,
My blood and tears were quietly shed,
Beneath the blanket where we once bled.
So close to so far away.
I still remember our last hand kiss,
I held your shirt and whispered those eight letters,
The ones you never understood — not then, not ever.
So close to so far away.
The day you left, my world turned gray.
I ran toward that flight — too late.
I didn’t care, I’d face my fate.
So close to so far away.
I’m still praying God would give me one more day,
Even if I must swallow the pain again,
I’d still be bound — your sweetest chain.
So close to so far away.
Even meeting you in dreams feels far-fetched,
You’re there, a thousand miles away,
And I’m here, with this bead bracelet’s ache.
So close to so far away.
Love carved in land leaves the deepest hurt,
I feel I’m cursed to watch it fade,
To see love bloom, then waste away.
So close to so far away.
Until I pour all hope beneath this skirt,
I want you happier, free of regret,
To smoke less, and remember — I don’t forget
Everything that made us yet.
Tôi giữ bản dịch để cắn thêm những nỗi đau cho đến khi tôi và nỗi đau hòa làm một
Gần đến thế, mà xa đến thế
Mái tóc rối của anh quấn vào những ngón tay em,
Buổi sáng hôm ấy, ta tỉnh dậy như thể chẳng còn tương lai.
Anh vùi đầu vào ngực em — hiền lành như hơi thở của đất trời.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Anh còn cảm được hơi ấm từ môi em không?
Khi mặt trời lên, em biết anh sẽ rời đi —
Nên em hôn anh thêm một lần, chỉ để anh biết mình từng được yêu.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Đã mấy tháng rồi, em không còn để lại dấu vết nào,
Máu và nước mắt em rơi lặng lẽ,
Dưới tấm chăn trắng nơi ta từng hòa làm một.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Em vẫn nhớ nụ hôn cuối cùng lên bàn tay anh,
Em nắm lấy áo anh, thì thầm tám chữ,
Những chữ anh chưa từng hiểu — khi ấy, và mãi mãi.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Ngày anh đi, thế giới em hóa màu xám.
Em chạy theo chuyến bay ấy — đã quá muộn.
Nhưng em chẳng quan tâm, dù định mệnh có đuổi kịp.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Em vẫn cầu nguyện, xin Chúa cho thêm một ngày bên anh,
Dù phải nuốt lại từng cơn đau,
Em vẫn nguyện làm xiềng xích ngọt ngào của anh.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Ngay cả trong mơ, gặp anh cũng trở nên xa vời,
Anh ở nơi nào — ngàn dặm cách em,
Còn em ở đây, ôm lấy chuỗi hạt đeo tay đau nhói.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Tình yêu khắc lên đất để lại vết thương sâu nhất,
Em thấy mình bị nguyền rủa — phải chứng kiến nó phai tàn,
Thấy tình nở hoa, rồi lụi tắt.
Gần đến thế, mà xa đến thế.
Cho đến khi em dốc hết hy vọng dưới làn váy này,
Em chỉ muốn anh hạnh phúc hơn, không vướng bận,
Hút ít thuốc hơn, và nhớ rằng — em chẳng hối tiếc
Bất cứ điều gì đã làm nên chúng ta.
Comments
Post a Comment