liệu?
Để chứa cả anh và cả nghệ thuật
Em cố gắng khâu vá những vết thương nhưng chẳng lành
Cố gắng lấp đầy những khoảng trống ấy bằng tình yêu anh đem lại
Những người nào đâu có biết
Dù em có cố cách nào
Tình yêu vẫn là thứ vĩnh hằng đối với em
Từ lâu em đã trao trọn con tim cho nghệ thuật
Cho tri thức mênh mông vĩnh hằng
Cho những thứ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng
Khoảng không mênh mông dạt dào không lối thoát
Em là kẻ lăn lội chỉ mong có bến đỗ cho mình
Bến đỗ về một sự giải thoát vĩnh hằng
Nơi em là tù nhân hí hửng chờ được hành quyết
Nở một nụ cười thật tươi
Khi em không còn thấy vệt máu trong tay mình
Khi em không còn thấy mệt mỏi nơi trái tim.
10 năm
20 năm
30 năm sau
Anh sẽ nhớ em như nỗi buồn cổ tha thiết
Nhưng khi anh chết đi
Em sẽ chỉ còn là một trong muôn vàn sinh linh
Ta sẽ chỉ còn là cát bụi.
Dẫu có vậy
Anh vẫn sẽ mỉm cười cho sự tồn tại của em
Chứ anh?
Will my heart be big enough
To contain both you and art
I try to sew up the wounds but they don't heal
Trying to fill those voids with the love you bring
Who knows
No matter how hard I try
Love is still eternal to me.
For so long I've given my whole heart to art
To boundless eternal knowledge
To things that only exist in imagination
A vast expanse of nothingness with no way out
I am a wanderer only hoping for a harbor for myself
A harbor to a perpetual liberation
Where I am a prisoner eagerly awaiting execution
Blossoming a bright smile
When I no longer see blood stains on my hands
When I no longer feel weary in my heart.
10 years
20 years
30 years later
You will remember me as a deeply cherished sorrow
But when you die
I will just be one of many beings
We will just be dust.
Even so
You will still smile for my existence
But you?
Comments
Post a Comment